VĂN TẾ LONG LINH KIẾN QUỐC ĐẠI VƯƠNG Hỡi trời cao Oan ức thay, sao bỗng gieo tai Ôi đất thắm Cay nghiệt thế, cớ chi rắc hoạ Để Người ra đi còn luyến tiếc khôn nguô Kẻ ở lại thấy xót đau vô hạ Nhớ linh xưa Bắt sống Quách Bốc giữa chốn Kinh kỳ, đã tỏ lòng trung. Băm thây Kính Tu ở trên bãi cát, càng soi đức hiếu. Thầy quốc gia bốn phương tao loạn, bèn khởi binh mưa để dân an. Nhìn xã tắc trăm mối ngổn ngang, liền dấy nghĩa lo cho quốc thái. Tuốt kiếm ở Lưu Gia, lúc sống luôn luôn trọn đạo phò Vua Buô